CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng


Phan_49

Mấy ngày nay anh luôn thấy em trầm mặc, thấy em rất lạnh nhạt với anh. Lại nhìn thấy em ở đây trước mặt người khác cười rạng rỡ như vậy thì lòng liền thấy khó chịu. Anh liền nhận ra rõ ràng rằng anh thích em mặc dù không biết có phải là yêu hay không nhưng mà anh khẳng định anh rất thích em không phải vì em mang thai! Mà là chính con người em!"

Thượng Quan Quân Triết nói liền một mạch, Thủy Nhi không lên tiếng nhưng cũng không còn khóc thút thít nữa chỉ là cả người vẫn nằm lỳ ở trên giường.

"Anh ngày mai sẽ phải đi vây bắt Nam Cung Tước, anh hi vọng có thể có được sự tha thứ của em. Anh hứa với em cho dù có nguy hiểm như thế nào chăng nữa anh sẽ còn sống trở về!"

Dù sao trận chiến ngày mai cũng vô cùng ác liệt, súng đạn không có mắt hơn nữa còn có có thể gặp bom, cũng không ai biết trước chuyện sẽ như thế nào!

"Thượng Quan Quân Triết, nếu anh còn sống trở về tôi sẽ cho anh một cơ hội!"

Thủy Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên lớn tiếng nói, cũng không biết là vì sao khi nghe thấy anh bảo ngày mai nhất định sẽ còn sống trở về tâm cô liền sợ. cô hiểu rất rõ trận chiến ngày mai nguy hiểm đến cỡ nào.

Thượng Quan Quân Triết thấy cô nguyện ý nói chuyện, rất vui mừng gật đầu nói: "Được, chỉ cần em chịu tha thứ cho anh...anh nhất định sẽ còn sống trở về!"

Thủy Nhi cũng không nói gì trên mặt tất cả đều là nước mắt, Thượng Quan Quân Triết đi tới trước mặt cô cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau đi.

"Anh trở về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải xử lý!"

Thủy Nhi lấy xuống khăn giấy trên tay anh xuống không chút khách khí đuổi người. Thượng Quan Quân Triết thở dài sau đó xoay người rời đi.

"Ôi! Thủy Nhi đã tha thứ cho Thượng Quan Quân Triết rồi !"

Sính Đình nấp ở ban công bên cạnh nghe được sát vách nói chuyện, cười thật vui vẻ, hoàn toàn không có phát hiện Mạc Thiên Kình đi vào.

"Bà xã, em đang làm gì thế!"

Mạc Thiên Kình mặt dày kêu lên, Sính Đình tức giận trừng mắt lườm anh một cái. Anh liền đi đến trước mặt cô.

"Bà xã, ngày mai chồng em sẽ phải chiến đấu cùng với Nam Cung Tước nên tối nay em bồi bổ cho anh đi! Để ngày mai anh còn có tinh lực đi đánh bại Nam Cung Tước!"

Chương 156: Kỹ thuật hôn của anh tiến bộ rồi!

"Được, vậy anh muốn ăn cái gì em sẽ làm cho anh!" Tính tình của Sính Đình đột nhiên rất tốt, muốn bồi bổ sao? cô sẽ bồi bổ cho anh thật tốt!

Mạc Thiên Kình tiến tới bên tai cô nhẹ nhàng thổi khí làm cho bên tai của Sính Đình trở nên tê dại nhưng là vẫn cố thờ ơ.

"Muốn ăn em!”

Gọng nói tầm thấp quyến rũ truyền vào trong tai Sính Đình. cô nắm quyền, cắn răng, chỉ hận không thể mang chỗ nào đó của anh cắt đi nhưng cũng biết điều này là không khả thi.

"Ăn đi!" Sính Đình rất rộng rãi nâng cánh tay của mình lên lộ ra cánh tay trắng nõn trơn trơn mềm mềm, Mạc Thiên Kình liền vui mừng cười cười.

Nắm lấy cánh tay của cô nhẹ nhàng liếm lên cảm giác tê tê dại dại như có dòng điện chảy qua lập tức cuốn lấy toàn thân Sính Đình tim đập thình thịch trong lồng ngực.

"Mạc Thiên Kình, anh đừng liếm ngứa lắm !"

Sính Đình bị anh làm như vậy cả người liền khó chịu muốn rút tay về, nhưng Mạc Thiên Kình lại nắm chặt hơn, thật là tức chết cô cái cảm giác đáng chết kia lại xông tới!

không ngờ chỉ liếm cái tay thôi mà cũng có ma lực như vậy làm cho cô cũng có chút không chịu nổi!

Mạc Thiên Kình rất vô lại vẫn cố ý liếm rồi vô sỉ nói:

"Bà xã à, em đồng ý cho anh ăn thì đương nhiên anh cũng sẽ không khách khí, chẳng lẽ em muốn đưa thân thể của mình cho anh ăn hay sao?"

thật ra thì anh rất muốn ăn nhưng mà bà xã lại không đồng ý anh chỉ có thể uất ức mà ăn tay thôi!

Lời của Mạc Thiên Kình khiến cho Sính Đình thiếu chút nữa nổi đóa, cô chỉ là đang nói đùa có được hay không, anh đáng ra cũng nên nghiêm túc không phải sao ?

"Mạc Thiên Kình. . . . . ."

"Gọi ông xã!"

Mạc Thiên Kình bất mãn nói, anh muốn cô gọi mình là ông xã, nếu như vậy thì sẽ rất nhanh có thể ôm cô tới tay. Lại nói đứa bé đều đã có rồi cô còn muốn chạy trốn đi nơi nào nữa!

"không gọi, anh cũng không phải là chồng em! Còn anh cũng không được gọi em là bà xã, em không phải là vợ của anh!"

Nghĩ hay thật lại muốn cô gọi mình là ông xã, Mạc Thiên Kình thật sự có chút được voi đòi tiên!

"Vậy thì em gọi anh Thiên kình còn anh sẽ gọi em là Đình Đình, em không phải rất thích anh gọi em là bảo bối! Tình yêu, thấy thế nào?"

Mạc Thiên Kình vô liêm sỉ đem 100 chiêu tán gái mình mới học được ra sử dụng mặc dù bản thân cũng cảm thấy rất ghê tởm nhưng cũng hết cách rồi. cô cũng mang thai được bốn tháng hình như chưa bao giờ gọi tên anh thân mật như vậy mỗi lần đều gọi trực tiếp tên tuổi của anh!

"không được, quá buồn nôn rồi, gọi Mạc Thiên Kình thì tương đối lọt tai hơn!"

Sính Đình không chút nghĩ ngợi liền thẳng thừng cự tuyệt! Mạc Thiên Kình rất thất vọng nhìn cô thở dài ủy khuất trèo lên giường.

Sính Đình có chút kinh ngạc nhìn thái độ của anh đường đường là một thượng tướng cư nhiên thể hiện tính khí trẻ con như vậy, thật sự làm cho cô quá kinh ngạc rồi!

"Mạc Thiên Kình,anh như vậy thật rất giống phụ nữ!"

Sính Đình lẩm bẩm mở miệng, Mạc Thiên Kình nhìn cô thở dài, bất đắc dĩ nằm ở trên giường.

Sính Đình đi tới, Mạc Thiên Kình liền lật người, đưa lưng về phía cô.

"Mạc Thiên Kình, anh giận sao?"

Sính Đình nhỏ giọng hỏi chẳng phải cô đang nói sự thật hay sao? Anh mới vừa như vậy thật có chút không giống với đàn ông, cô có nói sai chỗ nào đâu!

". . . . . ."

Cứ cho là anh sẽ nói chuyện, không ngờ anh một câu nói cũng không nói, thật sự là rất kỳ quái?

Leo lên giường, lấy tay chọc anh nói lớn :

"Mạc Thiên Kình, anh ở đây không nói lời nào, về sau cũng không cần phải lên giường của em nữa!"

Mạc Thiên Kình hơi nhúc nhích, Sính Đình trên mặt còn đang vui mừng, không ngờ anh không có lên tiếng mà lại lật người lại!

"Mạc Thiên Kình. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ."

Sính Đình còn muốn hét to lên không ngờ Mạc Thiên Kình đột nhiên lật người đè lên cô, bàn tay đem áo ngủ của cô hai ba lần cởi ra, khăn tắm bên hông cũng bị tháo ra, cả người đè ở trên người cô điên cuồng hôn lên.

Sính Đình cố gắng vùng vẫy, Mạc Thiên Kình cũng không có ý bỏ qua cho cô, hôn môi của cô cạy răng ra cái lưỡi của anh đột nhiên luồn vào dây dưa triền miên, cho đến khi cảm giác được người ở dưới không còn phản kháng nữa lúc này mới từ từ buông tha cho đôi môi của cô, hôn xuống cần cổ rồi đến xương quai xanh, nhẹ nhàng mơn trớn mang theo trêu đùa tựa như hôn, khiến cả người Sính Đình run lên .

Mạc Thiên Kình, kỹ thuật hôn của anh ngày càng có tiến bộ!

Sính Đình ở trong lòng than thầm, cắn răng, không muốn kêu ra tiếng.

"Bảo bối, nói em yêu anh, muốn anh!"

Mạc Thiên Kình nhẹ nhàng vuốt ve ở trước ngực cô, cảm nhận thân thể của cô đang run rẩy , cả người liền nóng ran lên chỗ dưới bụng bành trướng chờ thời cơ để phát động

Sính Đình cắn chặt môi không muốn kêu lên như thế thì thật xấu hổ!

"Mạc Thiên Kình, cục cưng. . . . . . Ừ. . . . . ."

Sính Đình vẫn chưa nói hết thì đã bị Mạc Thiên Kình ngậm lấy nụ hoa trước ngực, dịu dàng hôn, mút thỏa thích làm cô bất giác phải kêu lên.

Xấu hổ cắn chặt môi, muốn chống lại sự tiến công của anh nhưng lại phát hiện ngón tay của Mạc Thiên Kình đã sớm tiến vào trong thân thể mình từ từ xoay tròn!

"Ừhm. . . . . . A. . . . . ."

Sính Đình không nhịn được kêu thành tiếng, anh chỉ mới làm như thế này mà cô đã không chịu nổi, thân thể của cô thật sự cũng quá nhạy cảm rồi.

"Sính Đình, em yên tâm, anh sẽ vo cùng nhẹ nhàng không làm thương tổn đến cục cưng!"

Mạc Thiên Kình thở hổn hển, rút ngón tay ra đem vật nóng bỏng của chính mình vùi vào trong cơ thể cô, bắt đầu chuyển động theo tiết tấu .

"Ừhm. . . . . . Ah. . . . . . A. . . . . . ’ một luồng sóng khoái cảm cuốn tới, Sính Đình nắm chặt lấy hông của Mạc Thiên Kình, móng tay cũng cắm vào da thịt của anh khoái cảm mãnh liệt khiến cho cô sắp duy trì không nổi!

Từng tiếng rên yêu kiều từ trong miệng tràn ra, mới từ đầu còn rên khe khẽ sau lại trở nên kiều mị hơn nữa âm thanh cũng lớn hơn rất nhiều!

Mạc Thiên Kình cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, người ta đều nói phụ nữ mang thai rất nhạy cảm, nhu cầu cũng rất cao, xem ra cũng thật chính xác!

Tốc độ ngày càng nhanh hơn, Mạc Thiên Kình cảm giác được mình cũng sắp đạt tới cao trào ôm lấy Sính Đình, mấy phen đánh thẳng vào rốt cuộc đem mầm móng nóng bỏng rót vào trong cơ thể cô, thân thể không nhịn được run lẩy bẩy.

Cảm thấy rất thoải mái!

Mạc Thiên Kình cũng không rút người ra mặc dù dục vọng mới vừa đi xuống, nhưng mà tối nay anh còn muốn làm một lần nữa!

Sính Đình bị đè ở phía dưới, nhưng bụng cũng không bị chèn lên. Cảm xúc vừa rồi làm cho cô thể nghiệm được làm những chuyện như vậy cũng thật tốt đẹp biết bao.

"Mạc Thiên Kình, em muốn đi vệ sinh!"

Sính Đình kêu lên khẽ đẩy anh ra.

Mạc Thiên Kình mặc dù rất không cam lòng nhưng cũng không thể nằm như vậy mãi được!

Sau khi Sính Đình trở lại nằm ở trên giường, sắc mặt vẫn còn rất ửng hồng, rõ ràng sau khi mang thai bụng cũng đã hơi nhô lên eo cũng có thay đổi lớn.

"Mạc Thiên Kình, ngủ thôi, khuya lắm rồi!"

Sính Đình vừa nói xong đã nhìn thấy trên mặt của Mạc Thiên Kình rộ lên ham muốn liền thở dài bất đắc dĩ nghênh đón. Lần này cô cũng không phản kháng ngược lại còn rất phối hợp với anh, nóng bỏng triền miên, mập mờ tràn đầy khắp cả căn phòng!

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, tinh thần Mạc Thiên Kình đầy sảng khoái rời giường, cả người xem ra rất sung mãn. Thượng Quan Quân Triết thì lại có vẻ chán chường rất nhiều, có chút tư vị đau thương của đàn ông.

Trinh Tử cũng dậy rất sớm, trên người vẫn mặc áo ngủ tay ôm đứa trẻ!

Sính Đình vẫn chưa dậy có lẽ đã quá mệt mỏi, Mạc Thiên Kình cũng không nỡ đánh thức cô!

"Thượng Quan, tất cả chuẩn bị xong chưa?"

Mạc Thiên Kình nhìn Thượng Quan Quân Triết xem ra vẫn có chuyện còn chưa có làm xong, cũng không thấy Thủy Nhi ra ngoài!

#83

Chương 157: Tôi muốn mạng của anh!

Thượng Quan Quân Triết nhìn Mạc Thiên Kình tinh thần sáng láng cảm thấy thật hâm mộ lẫn ghen tỵ. âm thanh kích tình tối hôm qua làm cho cả người anh nóng ran phải lấy tay giải quyết xong mới ngủ được .

"Chuẩn bị xong hết rồi!"

Mạc Thiên Kình gật đầu nhìn Lý Băng và lão K, bọn họ cũng đã mặc chỉnh tề chuẩn bị sẵn sàng!

"Trinh Tử, cô chuẩn bị xong chưa?" Mạc Thiên Kình nhìn Trinh Tử, đang bế trong tay đứa trẻ bằng đồ chơi, giờ phút này trên mặt rất trấn định, sắc mặt bình tĩnh hơn trước kia rất nhiều!

Trinh Tử gật đầu trả lời: "Xong rồi!"

Tối hôm qua cô ngủ rất yên ổn, có lẽ là đau lòng đã đi qua, lòng cũng đã chết rồi. cô hiện tại chỉ muốn về sau mình và Điềm Điềm có thể được sống yên ổn. Nam Cung Tước đã đối với cô vô tình như vậy thì cô cũng không cần phải tiếp tục thủ hạ lưu tình nữa!

"Nếu đã chuẩn bị xong thì chúng ta bắt đầu xuất phát!"

Mạc Thiên Kình nói xong liền dẫn mọi người rời biệt thự, hơn nữa còn khởi động kỹ càng hệ thống bảo vệ.

Bên trong biệt thự bên cạnh hồ bơi, Nam Cung Tước đang nằm ở trên ghế, vẻ mặt đầy lười biếng. Bên cạnh hắn là một người phụ nữ mặc đồ bơi, ngón tay nhỏ bé không an phận ở trước ngực hắn vẽ nên các vòng tròn. Nam Cung Tước liền kéo cô ta lên người ngồi ở trên đùi của mình, xé bỏ quần lót nhắm ngay chỗ u cốc mà vọt vào, điên cuồng luật động.

Triệu Phi đi ra ngoài nhìn thấy Nam Cung Tước đang bận rộn, cau mày đi tới bẩm báo. Đối với việc Môn chủ bất kỳ lúc nào cũng có thể trình diễn đông cung đồ, hắn đã quen rồi!

"Môn chủ, bọn hắn tới rồi!"

Triệu Phi đang theo dõi camera bên trong nhìn thấy đám người Mạc Thiên Kình và Trinh Tử cùng đi vào, trong tay Trinh Tử còn ôm một đứa bé!

Chỉ là hôm nay trên khuôn mặt của Trinh Tử lành lạnh khiến hắn cảm thấy rất là bất ngờ, không ngờ cô cũng sẽ có nét mặt lạnh lùng như vậy !

"Cho bọn họ đi vào!" Nam Cung Tước cũng không có ý dừng lại, tiếp tục luật động, điên cuồng phát tiết dục vọng của mình. Kể từ sau khi Trinh Tử rời đi, hắn cảm giác mình rất khó lấy được thỏa mãn từ trên người của những phụ nữ khác!

Trinh Tử ôm đứa bé đi vào biệt thự, liếc mắt liền nhìn thấy Nam Cung Tước khoác áo choàng đè lên trên người phụ nữ, cả người trần trụi đang rung lên kèm theo tiếng thét chói tai, có ngu cũng biết bọn họ đang làm gì!

Trinh Tử cười lạnh, phất tay áo một cái liền nghe thấy người phụ nữ kia kêu lên thảm thiết rồi lập tức nằm im bất động. Nam Cung Tước nhìn người dưới thân hình như đã chết rồi. Mới vừa còn hăng hái như vậy bây giờ thì nằm im không động đậy. Buộc lại áo choàng tắm, đối với ám khí vừa sử dụng của người kia thật kinh ngạc!

"Là phu nhân!"

Triệu Phi ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng bẩm báo, trên mặt Nam Cung Tước thoáng qua một tia kinh ngạc ngay sau đó híp mắt lạnh lùng quan sát Trinh Tử. không ngờ cô thật sự dám tới, hơn nữa còn ôm đứa bé của hắn, xem ra Huyết Sắc rất quan trọng đối với cô.

Nhưng mà hắn còn kinh ngạc hơn là không ngờ cô lại có bản lĩnh bậc này, hơn nữa còn biết sử dụng ám khí, xem ra chính mình thật đúng là đã xem thường cô rồi!

"Nam Cung Tước, tôi đã mang con gái của anh đến, đại sư huynh của tôi đâu !"

Giọng của Trinh Tử rất lạnh, ánh mắt cũng rất băng lãnh, hoàn toàn không giống như người phụ nữ mà Nam Cung Tước đã từng biết. hắn cũng có chút giật mình khi nhìn biểu hiện này của cô. không ngờ cô cư nhiên đối với hắn lạnh nhạt đến nước này, xem ra hắn đã đánh giá quá cao sức quyến rũ của chính mình!

"Người đâu đem Huyết Sắc dẫn đến!"

Tiếng nói của Nam Cung Tước rất lạnh, Triệu Phi sai người đi xuống, chỉ chốc lát liền dẫn tới!

"Đại Sư Huynh!"

Trinh Tử nhìn cả người của đại sư huynh chồng chất vết thương bê bết máu. Tức giận run người, hắn thật sự rất quá đáng lại đem đại sư huynh hành hạ thành hình dạng như vậy!

Huyết Sắc ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Trinh Tử lập tức nói:

"Trinh Tử, đi nhanh lên, không cần lo cho huynh, mang theo đứa bé rời đi, cả đời cũng đừng trở lại! A! ! !" Huyết Sắc vẫn chưa nói hết liền bị Nam Cung Tước lấy chân dẫm lên người!

Trinh Tử tức giận mặt mũi trắng bệch, nghe tiếng gào thảm thiết của sư huynh trong lòng càng thêm áy náy!

"Nam Cung Tước, mau thả đại sư huynh của tôi ra!"

Trinh Tử hét lớn, ánh mắt tràn đầy thương tiếc nhìn Huyết Sắc.

Nam Cung Tước nhếch môi cười lạnh, buông chân ra, nhìn chằm chằm đám người Mạc Thiên Kình.

"Trinh Tử, cô thật là lợi hại, cư nhiên lại cùng bọn họ ở chung một chỗ, hãy bảo bọn họ rời đi, nếu không tôi sẽ giết chết hắn!"

"Nam Cung Tước, nếu anh dám làm vậy tôi sẽ lập tức giết chết con gái của anh!"

Trinh Tử vừa nói vừa lấy tay thắt chặt cổ của đứa bé, đứa bé lập tức khóc thét lên!

Nam Cung tước bị hành động của cô dọa sợ, không ngờ cô cư nhiên lại tuyệt tình như thế, ngay cả cốt nhục của mình cũng dám động thủ.

Tiếng khóc của con gái làm cho hắn bất an, nhìn chằm chằm Trinh Tử, mắng:

"Trinh Tử, cô thật là người lòng dạ ác độc như rắn rết, nó cũng là con gái của cô thế mà cô cũng có thể xuống tay được!"

cô đến tột cùng máu lạnh đến mức nào mới có thể xuống tay với con gái mình như vậy. Hổ dữ cũng không ăn thịt con, mà cô lại là mẹ ruột của nó thế mà vẫn nhẫn tâm xuống tay như thế.

Trinh Tử cười lạnh trong mắt tràn đầy hận thù nhìn chằm chằm Nam Cung Tước.

"Nó là con gái của anh trên người chảy dòng máu của anh nhưng anh không phải rất muốn để cho nó làm người thừa kế của mình hay sao? đã như vậy thì về sau đôi tay của nó nhất định sẽ dính đầy máu tươi. Nếu đã thế thì cần gì phải giữ lại, còn không bằng để cho nó chết sớm đầu thai sớm !"

Tay Trinh Tử lại tăng thêm sức lực làm tim của Nam Cung Tước cũng treo lên theo.

"Trinh Tử, cô dừng tay! Tôi sẽ thả người, không cho phép cô đả thương hại đến con gái duy nhất của tôi!"

Tay Nam Cung Tước buông Huyết Sắc ra, mắt nhìn chằm chằm vào Trinh Tử.

"Được rồi!"

"cô mang con gái của tôi tới đây!"

Nam Cung Tước nhìn tay Trinh Tử vẫn còn đặt trên cổ đứa bé, tiếng khóc xé ruột xé gan muốn đứt từng khúc của nó làm cho tim hắn như bị đao cắt. Người phụ nữ đáng chết, đợi đến khi cứu được con gái hắn nhất định làm cho cô tan xương nát thịt!

Trinh Tử cười lạnh vừa tiến lên hai bước liền bị Mạc Thiên Kình gọi lại.

"Trinh Tử. . . . . ."

"không có việc gì, hắn sẽ không dám làm loạn!"

Trinh Tử tin chắc nếu hắn còn chưa nhìn thấy đứa nhỏ hắn sẽ không xuống tay với cô!

Trinh Tử đi tới trước mặt hắn, Nam Cung Tước đưa tay muốn ôm lấy đứa bé liền bị Trinh Tử lại né tránh, mặt lạnh lùng nói.

"Người anh vẫn chưa thả nếu tôi giao đứa bé anh còn có thể thả người sao?"

Nam Cung Tước cắn răng nghiến lợi nhìn cô chằm chằm châm chọc nói:"không ngờ không gặp một thời gian mà cô đã trở nên thông minh như vậy!"

"thật sao! Cũng may nhờ có anh bồi dưỡng. Nam Cung Tước, tôi hỏi anh năm đó ba tôi đột nhiên chết vì bệnh tim có phải là do anh làm hay không!"

Cặp mắt Trinh Tử sắc bén nhìn hắn, Nam Cung Tước cũng cười lạnh nhìn lại.

"cô thông minh như thế, nếu tất cả mọi chuyện đều hiểu rõ ràng, chẳng lẽ còn không nghĩ ra chuyện này sao?"

Lời của Nam Cung Tước càng khiến Trinh Tử thêm khẳng định suy nghĩ của mình. Cái chết của ba cô quả nhiên là có liên quan tới hắn, mà mình lại còn nằm ở trong ngực của hắn, tận tình chăm sóc những năm năm, lại còn sinh con gái cho hắn nữa!

"Yamamoto Trinh Tử, trả lại con gái cho tôi, tôi liền cho cô một con đường sống!"

Dù sao hôm nay, những người đã đến đây cũng không thể đi ra ngoài!

"Được, tôi sẽ giao con gái cho anh! Nhưng anh phải trao đổi một thứ cho tôi!"

Giọng của Trinh Tử lạnh lùng âm u giống như từ địa ngục mới lên khiến Mạc Thiên Kình nhíu mày.

"Thứ gì?"

"Mạng của anh. . . . . ."

Chương 158: Nam Cung Tước, anh nhất định phải chết!

Nam Cung Tước còn chưa rõ ý tứ của câu này liền cảm giác được một vật lạnh xuyên qua hông của mình lam cho toàn thân hắn chấn động run rẩy cố gắng đoạt lấy con gái sau đó đá Trinh Tử một cái.

Trinh Tử lách người tránh thoát một đá của hắn, không ngờ được hắn cư nhiên không có chuyện gì. Chẳng lẽ là cô nắm chắc như vậy lại có vấn đề còn chưa phản ứng kịp, đã nghe thấy Nam Cung Tước rống lên giận dữ.

"Yamamoto Trinh Tử, cô cư nhiên dùng đứa bé giả để gạt tôi, cô nhất định phải chết!"

Sau khi ôm được đứa bé, Nam Cung Tước lại phát hiện đứa bé đặc biệt nhẹ, nhìn kỹ phía dưới liền thì thấy đúng là đồ giả!

Tức chết hắn rồi không ngờ người phụ nữ nhân này cư nhiên lại dám đùa bỡn hắn!

Tay liền rút súng lục ra nhằm thẳng vào Trinh Tử mà bắn, cô liền lật người né tránh, bản lĩnh thật nhanh nhẹn. Trong biệt thự nhất thời trở nên hỗn loạn không chịu nổi, Mạc Thiên Kình vội vàng nổ súng vào Nam Cung Tước, sau đó ném cho Trinh Tử một khẩu súng!

Trinh Tử nhận lấy liền nhắm vào Nam Cung Tước nổ súng, nhất thời cục diện trở nên rối loạn, tiếng súng vang lên bốn phía kèm theo tiếng kêu thảm thiết .

"Nổ tung chỗ này cho ta, giết chết hết bọn chúng!"

Nam Cung Tước lớn tiếng ra lệnh lại phát hiện mình người mà mình an bài người cư nhiên không có lấy một mống. Nhìn sang cư nhiên lại phát hiện một nhóm bộ đội đặc chủng đang giơ súng chỉ vào mình.

"Nam Cung Tước, hôm nay anh trốn không thoát đâu!"

Mạc Thiên Kình lớn tiếng nói, nhìn tới nhóm bộ đội đặc chủng thì nhóm người của Nam Cung Tước an bài đã bị giải quyết, sau đó bắt đầu vây bắt Nam Cung Tước.

Người bên cạnh Nam Cung Tước từ lúc bắt đầu là có mấy chục người bây giờ chỉ còn lại có hơn mười người!

Triệu Phi vẫn bảo vệ ở bên cạnh hắn.

"Làm sao có thể như vậy?"

Nam Cung Tước rất khó tin bọn họ làm sao có thể biết mình bố trí chỗ này như thế nào, biệt thự này bố trí đặc biệt như vậy chỉ có mình hắn nắm rõ, chẳng lẽ là. . . . . .

Nam Cung Tước nhìn chằm chằm Trinh Tử, trong ánh mắt tất cả đều là hận ý.

"Là cô!"

"không sai, chính là tôi, Nam Cung Tước, hôm nay anh phải vì đôi tay dính đầy máu tươi của mình mà trả giá thật lớn!"

Trinh Tử lạnh lùng âm hiểm nhìn hắn, đối mặt Nam Cung Tước cô đã không ôm bất kỳ hy vọng gì nữa.

Nam Cung Tước thế nào cũng nghĩ đến mình lại bị chính vợ của mình khống chế, đưa vào chỗ chết.

Nhưng mà Nam Cung Tước hắn không thể dễ dàng nhận thua như vậy!

"Các người nhìn xem đây là cái gì!"

Nam Cung tước lấy ra một cái điều khiển cười lạnh hỏi. Mạc Thiên Kình nhìn điều khiển trong tay hắn nhíu mày quay sang nhìn thấy vẻ mặt trấn định của những người phía sau lưng mình liền nói:.

"Nam Cung Tước, bom đã bị chúng tao đã giúp mày tiêu hủy rồi, mày cầm cái đó cũng không có tác dụng đâu!"

Mạc Thiên Kình rất tàn nhẫn nói cho hắn biết thế cục hiện tại, bọn họ đã thành công bắt được đầu sỏ rồi!

Nam Cung Tước không tin nhìn anh, hắn không tin liền ấn xuống khóa cư nhiên thật không có phản ứng gì.

"Nam Cung Tước, hôm nay anh chết chắc!"

Trinh Tử lãnh khốc vô tình nói, nhìn gương mặt tuấn tú của Nam Cung Tước vô cùng lạnh nhạt. Khuôn mặt mà mình đã từng yêu, người đàn ông duy nhất thì ra lại ác độc như thế!

Nam Cung Tước cười lạnh, nắm chặt khẩu súng trong tay nhìn Trinh Tử:

"thật không có nghĩ đến cô đúng là thâm tàng bất lộ, hôm nay Nam Cung Tước tôi thế mà lại bại trong tay của cô!"

Triệu Phi nhìn Môn chủ, cắn răng, không ngờ những ngày an nhàn của mình đã chấm dứt rồi.

"Môn chủ, chúng ta liều mạng thoát ra ngoài!"

Triệu Phi không cam lòng nói, Nam Cung tước cười lạnh, nhìn mấy trăm người, chung quanh hắn làm sao có thể có cơ hội chạy thoát được.

Nhưng mà coi như hắn không trốn thoát được, hắn cũng sẽ khiến cho bọn họ không được dễ chịu!

"Triệu Phi, cậu ở nơi này chống đỡ, bây giờ là là lúc nên tận trung rồi !"

Nam Cung Tước nói xong liền đoạt lấy khẩu tiểu lên trong tay Triệu Phi nhằm về phía đám người Mạc Thiên Kình điên cuồng nhả đạn!

Đám người Mạc Thiên Kình vội vàng né tránh, Nam Cung Tước nắm chặt khẩu tiểu liên điên cuồng bắn để mở ra một lối thoát sau đó vừa lui về phía sau vừa chạy đến chỗ đậu xe.

"Anh, làm thế nào, hỏa lực quá mạnh, chúng ta căn bản không thể tiến lại gần!"

Thượng Quan Quân Triết nhìn Nam Cung Tước sắp lên được xe mặt đầy lo lắng. Mạc Thiên Kình nhíu mày, nhìn súng trong tay của hắn, cũng không dám lộn xộn, dù sao khẩu súng kia hỏa lực quá mạnh!

"Môn chủ, cư nhiên bỏ mình lại !"

Triệu Phi tức giận đến cắn răng, không ngờ Môn chủ chẳng những giành lấy súng của hắn, còn bỏ lại bọn họ. Đúng là quá ghê tởm, móc ra quả lựu đạn ném về phía Nam Cung Tước.

"Mọi người coi chừng, mau nằm xuống!"

Mắt Mạc Thiên Kình nhanh chóng phát hiện Triệu Phi ném ra lựu đạn liền bảo mọi người nằm xuống, ’”oành” một tiếng nổ thật lớn vang lên, bùn đất văng khắp nơi, ngọn lửa liền bốc lên, xe bị nổ tung lửa lớn hừng hực cháy. Mọi người lập tức đem đám người Triệu Phi bắt lấy. Mạc Thiên Kình nhìn chỗ của Nam Cung tước mới vừa đứng không khỏi nhíu mày.

Nếu như là đơn thuần bị nổ lựu đạn thì phải có thi thể, nhưng là phía sau hắn có mấy chiếc xe cũng nổ theo lửa đang bốc cao như vậy Nam Cung Tước còn có thể sống hay sao?


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98
Phan_99
Phan_100
Phan_101
Phan_102 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Duck hunt